Cảm xúc cuộc sống
Cảm xúc cuộc sống là một chương trình khá kén chọn. Không phải Cảm xúc cuộc sống kén chọn người nghe mà là người nghe kén chọn khi đến với Cảm xúc cuộc sống.
Thời thanh xuân
Reply 1988 nằm trong bộ Reply nổi tiếng của đài Tvn, trước đó là Reply 1997 và 1994. Bộ phim làm cho mọi người dù không phải sinh ra và lớn lên trong khoảng thời gian đó vẫn dễ dàng chìm đắm vào không gian của bộ phim.
Bộ phim Reply 1988 vừa kết thúc cách đây khoảng 3 tuần và vừa được cho ra mắt tập đặc biệt.Sẽ có nhiều bạn hỏi “Tại sao không giới thiệu 1997 hay 1994,tại sao lại là 1988?” Đối với bản thân mình thì thông điệp của 1988 đem lại là ý nghĩa nhất. Đó là tình cảm gia đình,tình cảm của hàng xóm láng giềng,tình bạn thân thiết. Bộ phim này đem đến cho mình cái cảm giác là một nhân vật nào đó trong phim cười mình cũng cười, họ khóc mình cũng khóc, dễ dàng chạm đến trái tim người xem bằng những tình tiết nhỏ nhặt nhất. Đầu tiên mình sẽ nói về tình cảm gia đình-đây cũng là thông điệp mà biên kịch mong muốn gửi đến người xem nhất.
Ở trong xóm nhỏ Ssamun dong có 5 gia đình,mỗi gia đình là mỗi hoàn cảnh, những điểm chung của họ là đều yêu con hơn cả bản thân của mình. Bố mẹ của DukSun và Bora, bố mẹ của JungHwan và Jung Bong, bố của Taek, bố mẹ của Dong Ryong, mẹ của SunWoo tất cả họ dù ai cũng không thể thiếu. Có một đoạn trong Reply 1988 thế này.
“Khi tôi còn nhỏ, có một siêu nhân đã sống tại nhà của chúng tôi. Ông là một Mac Gyver, người không có gì trên thế giới ông mà không cứu được, nếu ai đó ở bất cứ nơi đâu cần giúp đỡ, ông sẽ xuất hiện và giải quyết vấn đề. Chưa bao giờ có bất kỳ dấu hiệu của sự yếu đuối nơi ông. Ông là anh hùng của tất cả những anh hùng. Nhưng khi tôi bước vào giai đoạn trưởng thành, tôi bắt đầu nhận ra sự thật. Ông chỉ đang che giấu nó, dù thế nào thì siêu nhân vẫn là con người. Tôi cũng học được những thứ kinh tởm, đáng xấu hổ, buồn nôn, đáng sợ và khó chống lại mà cuộc đời đã gây ra cho cha tôi. Không chỉ thế. Mặc dù nó kinh tởm, đáng xấu hổ, buồn nôn, đáng sợ và khó chống lại thì lý do mà ông phải chịu đựng tất cả là vì ông có người mà mình muốn bảo vệ. Vì ông đã có một gia đình, và vì ông đã có tôi. Và còn bởi vì ông đã sống với cái tên không gì khác ngoài “cha”.”
Đây chỉ là một trong số ít những đoạn gây ấn tượng với mình,cảm thấy nó ý nghĩa chỉ bởi vì nó gần gũi,nó đúng với sự thật.Nhìn những nụ cười của những người lớn trong bộ phim sẽ cảm thấy như đang nhìn vào bố mẹ chúng ta vậy,thấy được suy nghĩ của họ sau một ngày,thấy được nỗi đâu và thấy được niềm vui nho nhỏ của họ khi chúng ta trưởng thành. “Không nơi nào có thể so sánh với nhà ta đang ở. Một nơi dù ở chán chê, vẫn là nơi thân thuộc và ấm cúng nhất.”Hình như cảm thấy từng tập mình đều khóc,không ít thì nhiều đặc biệt là tập 5, tập mà mẹ của Bora chạy ra khỏi nhà trong trời mưa,chân thì bị thương nhưng chỉ luôn chạy,luôn hành động với ý nghĩ là bảo vệ con mình.
“Nghe nói thần linh không thể có mặt ở khắp mọi nơi, nên đã tạo ra mẹ. Khó khăn lắm mới đế được độ tuổi hiểu chuyện để có thể an ủi mẹ. Những câu như “Con cảm ơn mẹ”, “Con yêu mẹ” vẫn thật ngại để nói ra. Hiện tại nếu muốn mẹ được vui thì hãy nói rằng “Bây giờ con cần mẹ”. Chỉ một câu này thôi đã đủ rồi.”
Không chỉ là cha mẹ của đám nhỏ mà bộ phim còn nhắc đến cả cha mẹ của những người đã làm cha làm mẹ,người lớn đôi khi chỉ là chịu đựng,…Thấy biên kịch tài năng lắm khi mà chọn lựa được cả dàn diễn viên hợp với kịch bản đến như thế.
Tình cảm của làng xóm với nhau,tuổi thanh xuân của đám trẻ Ssamundong. Thấy thích mấy cảnh mà cả xóm cùng tụ tập ăn uống với nhau,thích những tụi nhỏ ngồi gặm gà cùng nhau xem tivi, cùng nhau trải qua thời thanh xuân rồi cảm thán “À thì ra mình cũng từng như thế”. Thích cảnh đầu tiên khi mà mỗi người chia món ăn cho nhau, bằng cách nào đó mà có đủ cả một bàn ăn.Thích mấy bà cô ngồi tụm lạ tám chuyện,thích cả bé JinJoo đáng yêu. Cả đám 5 đứa chẳng phân biệt cao thấp, sang hèn chơi với nhau cư vô tư như thế. Họ chăm sóc, an ủi, chia sẻ với nhau.Đôi khi lại ước không cần gì nhiều chỉ cần có đám bạn như thế là đủ. Bởi vì chỉ cần có họ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù khó khăn thế nào đi chăng nữa.
Còn điểm đặc biệt tuyệt đối không thể nhắc đến chính là chuyện tìm chồng cho nhân vật nữ chính, nhưng khác với hai series trước thì ở Reply 1988 biên kịch đã tạo nên một làn sóng dữ dội về việc đi tìm nam chính của bộ phim. Theo cách bọn mình gọi vui sẽ là thuyền Taek hay là thuyền Chó. Thật ra nam chính là ở lựa chọn của mỗi người, chỉ à Duk Sun sẽ có lựa chọn riêng của cô ấy, ai cũng xứng đáng với mối tình đầu của bản thân mình.
Nếu bạn nào chưa xem thì nên xem loại phim này, sau đó nếu thích có thể xem Reply 1997 và 1994 cả ba bộ đều có màu sắc riêng của mình. Xem 1988 để hoài niệm, để yêu thương gia đình, bản thân và những gì mình đang có hiện giờ nhiều hơn. Phim đã được vietsub tại Kite,Vivo và Phim14.
“Hoài niệm lại thời khắc đó,hoài niệm lại con ngõ đó. Không chỉ để hoài niệm lại thanh xuân của mình, mà còn vì ở đó có thanh xuân của bố, của mẹ, của bạn bè, Cũng là vì tuổi trẻ không thể quay lại được nữa. Lời chào cuối cùng, cũng cảm thấy tiếc nuối không nguôi. Bây giờ, muốn nói một lời chào muộn màng với những thứ đã trôi qua, với quãng thời gian không thể quay trở lại.”
Để nhớ một thời ta đã yêu
Đêm qua nằm nghe xjapan, tự dưng thấy nhớ nhớ.
Hồi đấy, lần đầu tiên nghe đến xjapan là từ LLH trong một chuyến đi chẳng nhớ là đi đâu. chỉ nhớ bài hát đầu tiên được nghe là crucify my love. tất nhiên nghe xong chả hiểu gì, vì là tiếng Nhật. nhưng mà thấy cũng hay. sau đó về nhà thì nghe thêm endless rain, forever love, say anything… nghe nhiều thành quen. nhưng vẫn chả hiểu gì, tất nhiên là thế.
XJapan là một trong số rất ít những band mà mình thích, và nếu khoanh vùng trong phạm vi rock thì còn ít hơn. nhưng thành thật mà nói thì thích không hẳn vì lối chơi của band hay vì vocal hay vì cái vẹo gì khác, mà là vì thứ âm nhạc biến hoá của yoshiki. rất nhiều bài sau này được phối lại và chơi theo một lối hoàn toàn khác, kiểu như guitar, piano, hay thậm chí là giao hưởng… như thế nào cũng đều thấy hay cả.
Có những hôm ngồi xem lại show last live. đêm nhạc cuối cùng tất cả các thành viên còn đứng bên nhau trên sân khấu hình chữ X. những nốt nhạc của amethyst cất lên khi bắt đầu trở thành nỗi ám ảnh. toshi hát, hide và pata đánh guitar, yoshiki gõ trống và có lúc thì chơi piano nữa.
Hình ảnh yoshiki ngồi bên cây đàn piano như làm bằng pha lê trong suốt, hay là gõ trống như điên khi trên cổ vẫn còn gắn định vị, hay là bước đến ôm toshi rồi cả hai oà khóc khi chỉ mới đó không lâu còn doạ sẽ giết nhau… như thể xoá tan mọi ranh giới, hoài nghi và thù hằn. đấy cũng là lần cuối cùng mà người ta được nghe một forever love xúc động như thế.
Thỉnh thoảng trời mưa mình cũng mở endless rain ra nghe. bài hát cũng có tí được gọi là kỉ niệm của một thời yêu nhau nên đến giờ nghe lại cũng hơi hơi bồi hồi xúc động :))) mãi sau này, khi gặp lại nhau, bạn vẫn còn bật cho mình nghe bài này. chả hiểu để làm gì. chắc “để nhớ một thời ta đã yêu”. nhưng lúc đó mình đã chỉ buông một câu như nước lã “hôm nay trời có mưa đâu”. và thế là bạn bảo “à em thích post rock cơ mà”, rồi mở your hand in mine. bạn nắm tay và xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình. cũng chả hiểu để làm gì, tất nhiên. mọi thứ đều vô nghĩa tại thời điểm đó. chắc vì trời không mưa mà bạn nghe endless rain. hẳn đấy đã là một điều vô nghĩa rồi.
Chữ S xếp từ những trái tim
Cơn bão nghiêng đêm
Đối diện và chấp nhận
Sau tất cả, khi bạn đứng chờ xe buýt và quyết định lên một chiếc xe, tức là bạn chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, thì hãy đi bộ.
Hãy thử tưởng tượng tình yêu giống như khi bạn đang đứng chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: “Xe chật rồi, thôi mình đợi chuyến sau vậy.”
Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: “Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!” Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.
Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: “Cái xe này không có điều hoà, thôi cố chờ thêm chuyến nữa.”
Thế là bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ xe kế tiếp. Trời tối dần, mà bạn vẫn chưa tìm thấy chiếc xe ưng ý. Không thể đợi thêm được nữa, bạn đành tặc lưỡi nhảy đại lên một chiếc xe buýt vừa tới. Đi được một đoạn bạn mới phát hiện ra mình đã chọn nhầm xe mất rồi.
Vậy bạn có thấy không, bạn đã lãng phí quá nhiều thời gian trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn xảy tới với mình. Thậm chí, nếu sau chiếc xe thứ 3 là 1 xe có điều hoà như bạn cần, thì chắc gì bạn cũng đã hài lòng với nó, vì biết đâu điều hoà lại quá lạnh thì sao.
Tình yêu cũng như vậy đấy. Bạn luôn mong chờ sẽ có người tốt hơn, đáp ứng được các yêu cầu của bạn ở phía sau mà không chấp nhận thực tại, hài lòng với mối quan hệ bạn đang có. Muốn mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với mình là điều hiển nhiên, nhưng cũng phải hiểu được rằng đừng bao giờ trông đợi thái quá vào những mong ước đó. Đôi khi vì những yêu cầu quá cao của bản thân mà bạn đang bỏ lỡ những cơ hội trước mắt. Hãy cứ lên chiếc xe buýt đầu tiên, nếu nó không khiến bạn thấy hài lòng thì bạn chỉ việc xuống ở bến kế tiếp thôi mà. Cơ hội thì luôn có, chỉ là bạn có biết cách nắm bắt lấy nó hay không.
Tuy nhiên, không phải lúc nào bạn cũng là người chủ động bắt xe buýt thành công. Bởi cũng có nhiều bác tài không dừng lại đón bạn, bởi xe đã quá tải, bởi tắc đường mà cần phải chạy nhanh cho đủ chuyến… Rõ ràng bạn trông thấy chiếc xe đấy đáp ứng được mọi yêu cầu của bạn nhưng bạn lại không được lên xe. Dù là thế thì bạn cũng phải chấp nhận thôi. Điều đó giống như yêu đơn phương vậy. Dù rất thích, rất yêu người ấy nhưng bạn không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn người ta bỏ lại bạn ở phía sau và coi như bạn chẳng hề tồn tại trong cuộc đời họ.
Sau tất cả, khi bạn đứng chờ xe buýt và quyết định lên một chiếc xe, tức là bạn chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, thì hãy đi bộ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Còn với những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn. Đừng đứng chờ, vẫy xe, và chưa cho chiếc xe ấy cơ hội nào mà đã chê bai và cho rằng nó không hợp với bạn.
Thật ra, nếu may mắn, vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn – chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó sẽ dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.
Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.
Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.