Rồi một ngày bạn tìm được một giai điệu mới mà hi vọng sẽ hưởng thụ lâu lâu một tí. Bạn sẽ nghĩ âm nhạc thì có sẵn, ta chỉ việc tìm kiếm và tiêu dùng. Phần lớn bạn sẽ tự cảm nhận theo cách riêng mình, nhất là nhạc không lời, nhưng sao không thử phát biểu ra những gì bản nhạc đó đem lại cho mình?
Adagio, dù trầm lắng, nhưng quyết không phải là một bản nhạc ảo não. Nó là một hoài niệm mong manh thôi… Bản nhạc làm nền cho những lúc giữa bộn bề công việc tôi chợt tự hỏi đi hỏi lại mình hàng ngàn lẻ một lần những câu cũ mòn rằng em đang làm gì, ở đâu, nghĩ gì và có ổn không?
Không biết đây là Adagio trong bản nào nhỉ?
Hay thiệt là hay